Hôm ấy, sau khi chia tay một chàng người yêu khác. Cô đặt một chiếc grab và chạy vòng vòng thành phố. Cô phải hủy booking để anh grab không bị phàn nàn. Bỗng, trái tim cô loạn nhịp khi nhìn thấy anh ấy – Một người lái xe grab chở cô dạo một vòng Quy Nhơn. Đôi mắt lạnh lùng cùng sự chững chạc ở cách anh đi đứng và nói chuyện. Không hiểu sao cô lại có thể thích anh ta ở cái nhìn đầu tiên.
Khi ngồi trên xe cô cứ dõi mắt theo anh. Anh hỏi:
Bây giờ đi đâu em nhỉ? Cô bảo:
Đi một vòng thành phố đi anh, đi đâu cũng được, em cũng đang có tâm sự.
Thế là anh cứ chạy hết đường này đến phố khác, hẻm này đến dọc bờ biển…
Lúc tính tiền, cô kẹp thêm vào trong đó 1 tờ giấy rồi ngượng ngùng chạy ra ngoài.
Trong tờ giấy đó cô ghi: Nhắn tin cho em nhé ^^.
Cô chờ mãi nhưng không có lấy một tin nhắn. Cô khó chịu. Đây là lần đầu tiên cô chủ động làm quen nhưng lại bị như thế này.
Hôm sau, cô lại gọi anh chở đi . Lúc tính tiền, cô gọi anh ta tới. Và nói: “Chỗ này là tiền xe, còn tờ giấy này là cho anh”. Nói xong cô ngượng ngùng bước vào nhà. 1 ngày, 2 ngày, vẫn có những tin nhắn xin làm quen. Nhưng cô đều không trả lời vì cô biết, đó không phải là tin nhắn của chàng trai nọ. “Hay anh ấy có người yêu rồi nhỉ?? Hay là… kiêu?
Cô tiếp tục gọi cho anh và nhờ anh chở đi những nơi mình muốn, vẫn giữ trong lòng quyết tâm làm quen với chàng trai nọ.