Câu chuyện trên khiến tôi nhận ra tư tưởng lạc hậu của một số phụ huynh và sai lầm trong việc giáo dục giới tính cho con cái của họ. Đối với vấn đề tình yêu vị thành niên, phụ huynh thường chỉ lo lắng cho con gái, vì phái nữ sẽ chịu thiệt hơn nếu sự cố ngoài ý muốn xảy ra, ví dụ như mang thai. Các bậc cha mẹ luôn dặn con gái mình không được yêu sớm, không được "vượt rào", phải biết bảo vệ bản thân… Điều này là hoàn toàn đúng, tuy nhiên không chỉ với con gái mà con trai cũng cần được giáo dục giới tính.
Tôi có một người em họ là con trai, năm nay học lớp 9. Em là kiểu "học sinh cá biệt" điển hình: học kém, hay đi đánh nhau, hút thuốc lá điện tử… Mặc dù cha mẹ em rất nghiêm khắc và khó tính, thậm chí cô chú đã nhiều lần dùng tới đòn roi để dạy dỗ con, nhưng em vẫn không chịu thay đổi.
Những tưởng, em chỉ "nổi loạn" đến thế là cùng thôi, thì tôi biết được một sự thật động trời: em đã quan hệ tình dục với cô bạn gái cùng tuổi, tức cả hai phát sinh quan hệ khi chỉ mới học lớp 9. Thằng bé tự tâm sự với tôi chuyện này, chứ bản thân tôi không bao giờ có thể nghĩ đến tình huống đấy mà hỏi nó.
Bàng hoàng, tôi kể lại với mẹ của em, mong muốn cô sẽ khuyên nhủ và giáo dục giới tính cho con mình một cách cẩn thận, mặc dù tôi biết những hành động nổi loạn của em đã đủ làm cô đau đầu. Nhưng trái với sự lo lắng của tôi là thái độ bình thản của cô. Cô nói: "Nó là con trai thì không sao, con gái mới phải lo". Tôi hỏi: "Vậy cô không lo cho bạn gái của nó sao?". Cô đáp: "Có phải con mình đâu mà sợ".
Nghe đến đây, tất cả sự kính trọng của tôi dành cho cô đổ xuống sông, xuống bể. Tất cả những cảm thông của tôi dành cho cô khi có một đứa con trai ngỗ nghịch trước giờ cũng tan biến. Tôi bỗng hoài nghi, liệu thẳng bé nổi loạn như vậy có phải do chính cha mẹ của nó cũng có những tư tưởng sai lầm hay không?