Chúng tôi đi dạo quanh một chút thì bầu trời trên cao cũng dần tối, và ánh đèn đường thì sáng rực rỡ lên men theo những bước đi của gia đình chúng tôi. Khi chúng tôi đi về thì bắt gặp một người thanh niên có vẻ tiều tụy, tôi thấy vậy thì mua cho người thanh niên đó một suất đồ ăn và kèm theo một suất bánh trái cây với nước giải khát lạnh. Trúc Ly nhìn tới nhìn lui một hồi thì cô ấy cầm tay tôi và nói thầm thì: “Anh à! Cậu ta là em bà con lối xóm…”. Vợ tôi nói tới lối xóm thì ngân nga kéo dài chữ ấy chứ không nói tiếp, tôi cũng không quan tâm lối xóm hay lối nhỏ gì, bởi vì tên này nhìn có vẻ bất cần đời, lỡ đâu nó đang phê ma túy thì sẽ nguy hiểm nên tôi không cho vợ tôi tới gần hắn.