Từ khi cháu thứ hai đỗ đại học thì chúng tôi đã mua một căn nhà tập thể ở thành phố để hai anh em ở với nhau cho tiện. Hàng xóm ở cạnh đó đều tấm tắc khen hai anh em ngoan và chịu khó. Mỗi lần lên thăm con, vợ chồng tôi cũng được nở mày nở mặt với mọi người. Đang bay trong niềm hạnh phúc như thế mà giờ đây tôi như người rơi xuống vực thẳm. Các con tôi, niềm hy vọng của tôi, đã khiến gia đình tôi rơi vào bi kịch.
Chuyện xảy ra đã được vài ngày, khi tôi đi công tác trên thành phố. Làm việc xong cũng đã muộn nhưng tôi vẫn quyết định vào xem tình hình các con thế nào. Vì có chìa khóa riêng nên tôi không điện thoại trước. Lúc ấy đã hơn 11 giờ đêm. Tôi cố gắng mở cửa nhẹ nhàng để không làm các con thức giấc. Tôi vào ngay phòng con gái, lòng xúc động vì đã lâu không được ngủ cùng con.
Bỗng tôi giật mình khi thấy trong ánh đèn ngủ mờ ảo, có hai người đang nằm trên giường. Hoảng quá, tôi bật điện lên và không còn bình tĩnh được nữa. Hai anh em đang ôm nhau ngủ, trên người chúng chỉ có một chiếc chăn mỏng vắt qua. Tôi cấu vào tay mình thật đau xem là mơ hay thực. Tôi thấy đau, nỗi đau thấm từ da vào tim nhói buốt. Không kìm lòng được nữa, tôi hét lên. Nghe tiếng hét của mẹ, hai đứa tỉnh giấc và vội vã vơ lấy quần áo mặc vào.
Phải mất vài phút, tôi mới cất được lời: "Sao lại thế này hả các con? Các con có biết mình đã làm gì không? Các con giết mẹ đi, giết ngay đi!". Con gái tôi ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở còn con trai thì lặng im không nói. Sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt hai con phải nói sự thật với mẹ. Các con tôi thú nhận đây là lần đầu tiên vì do trời lạnh nên thằng anh chui vào giường em gái ngủ, mơ màng thế nào lại tưởng em gái là người yêu cũ. Cô em gái cũng chẳng hiểu vì sao cứ vào hùa với anh. Và các con đã làm chuyện đó. Đống quần áo rơi dưới đất đã tố cáo chúng.
Tôi muốn chết ngay lúc ấy nhưng nhìn các con quỳ xuống van xin, tôi không thể. Ngay sáng hôm sau, tôi thuê nhà cho con trai ra ở riêng và nhờ một cô cháu họ đến ở cùng con gái với lý do: em nó sợ ma, chị đến ở cùng cho em đỡ sợ, anh nó ra ngoài ở cho tiện.
Sắp xếp xong rồi tôi về, chồng hỏi thăm các con, tôi chỉ bảo là ổn chứ không dám nói thêm điều gì. Gọi điện cho các con, tôi chỉ một câu: "Các con đừng để mẹ phải tìm đến cái chết!". Tôi thực sự đang sống trong bất hạnh từ hôm đó đến nay. Tôi không biết mình phải làm gì…
Trả lời:
Tôi nghĩ chuyện của chị là lời cảnh tỉnh cho các bậc làm cha mẹ vì quá nuông chiều và tin tưởng vào con cái mình mà coi nhẹ chuyện giám sát con. Đồng ý rằng hai cháu là anh em nhưng chúng lại là một nam một nữ, dù gì thì ở mãi với nhau mà không có bố mẹ bên cạnh thì cũng không tránh khỏi sự gần gũi vô tình hay cố ý. Các cháu lại đang tuổi ăn tuổi lớn như chị nói nên thật khó kìm nén nhu cầu về tình dục khá dồi dào. Bây giờ thì sự đã rồi, không thể cứ nhắc đi nhắc lại mãi điều đó, chị nên tâm sự và chia sẻ với các con nhiều hơn về học hành, bạn bè và các mối quan hệ khác để các cháu không bị nặng nề về chuyện cũ nữa và chú tâm vào học hành.
Tôi rất khâm phục sự bình tĩnh và cách giải quyết kịp thời của chị nhưng có một điều rất quan trọng mà vì bối rối nên chị đã quên. Đó là phải cho con gái chị uống thuốc tránh thai khẩn cấp và dặn cháu theo dõi chu kỳ kinh để nếu có sự cố còn giải quyết ngay. Chị cũng cần nói cho con chị biết là quan hệ huyết thống như vậy sẽ dẫn tới rất nhiều nguy cơ và ảnh hưởng tới tương lai của các cháu sau này.
Đây chưa chắc đã là lần đầu các con chị làm chuyện đó mà có khi câu chuyện đã diễn ra từ lâu rồi. Vì thế làm cách nào để chúng không tái diễn nữa mới là điều quan trọng. Cho mỗi đứa ở một nơi cũng không phải là đã chấm dứt được việc chúng quan hệ với nhau đâu chị ạ, thiếu gì cơ hội cơ chứ. Vậy nên, chị phải nói với chồng, bàn cách giải quyết lâu dài, nếu cần thì nhờ tư vấn của các bác sĩ và các chuyên gia tâm lý. Anh chị đã không tiếc tiền của đầu tư cho các con thì nay cũng đừng tiếc công sức và tiền bạc để xử lý vụ việc vô cùng nghiêm trọng này. Hy vọng mọi chuyện sẽ qua và hạnh phúc gia đình chị sẽ trở lại như trước đây.