Ngày xưa tôi cũng học ngôi trường này và tự đi bằng xe đạp. Tôi thắc mắc với bà chị dâu và những phụ huynh là hàng xóm gần nhà là sao không để cho trẻ tự đi học, những câu trả lời chung là: sợ con gặp nguy hiểm và không muốn con cực. Rồi những buổi chiều, chị ngồi làm ở công ty mà nhấp nhỏm không yên, tranh thủ về sớm để rước con. Có lần, một đồng nghiệp khác còn độc thân phàn nàn công ty du di cho những người về sớm để rước con tan học là không công bằng.
Tôi thấy rằng nhiều phụ huynh Việt đang phải lãng phí thời gian đưa rước con đi học. Việc này gây thiệt hại vô kể cho cả gia đình và xã hội. Chưa kể việc phụ huynh sáng đưa, chiều rước tập trung trước cổng trường gây ùn tắc giao thông. Tôi cho điều này là hoàn toàn không đáng. Bạn tôi đang sống ở Nhật Bản và nói rằng hầu hết trẻ em ở đây tự đi học từ sáng sớm, không cần người lớn đưa đón. Dĩ nhiên, với tình trạng giao thông khá lộn xộn ở Việt Nam, chúng ta có thể du di việc cha mẹ đưa đón trẻ mẫu giáo và cấp một. Với những lớp lớn hơn, hãy cho trẻ tự đi bằng xe đạp, xe buýt công cộng.